Tôi đã bị mẹ chồng đuổi về nhà mẹ đẻ vì lỡ làm phật ý con gái bà ngay trong lúc Sài Gòn đang thực hiện giãn cách. Liệu những thân phận “Gái Quê” như tôi sẽ luôn phải chịu những áp bức vô lý như thế này hay sao ?
Mẫu tâm sự được Siêu Nghiện ghi nhận từ một người bạn trên mạng xã hội với nhiều dòng chữ đau lòng.
Phận “Gái Quê” Mưu Sinh Xa Xứ
Năm nay tôi 35 tuổi, hiện đang là công nhân ở một xưởng gia công giày dép. Là người dân tỉnh lẻ, phải cố gắng lắm tôi mới học được hết lớp 12 rồi xin gia đình cho lên Sài Gòn lập nghiệp. Thời gian đầu ở trên này, tôi làm đủ thứ nghề để kiếm sống. Nhiều lúc bị bốc lột, chèn ép, coi thường, tôi ức lắm nhưng vẫn ráng nhịn để có được đồng tiền gởi về quê phụ giúp gia đình. Và thật sự may mắn cho tôi khi lấy được anh.
Mẹ chồng tôi là chủ 2 dãy nhà trọ mà tôi thuê ở sau khi đã kiếm được công việc ổn định ở xưởng giày. Lúc đầu thấy tôi siêng năng, ban ngày đi làm ở xưởng, tối về lại phụ bếp ở quán nhậu bình dân, bà thích tôi lắm. Biết được thân phận gái quê của tôi, bà hay khen ai mà có được đứa con dâu như tôi là có phúc dữ lắm.
Vậy mà khi cái phúc đó đến tay, bà lại ra sức phủi bỏ nó. Tôi và chồng yêu nhau được hơn 1 năm thì anh quyết định công khai chuyện của chúng tôi. Lúc đó tôi còn non lắm, cứ nghĩ mẹ chồng sẽ vui. Nhưng có ngờ đâu bà lại ngăn cản chúng tôi với lý do: tôi làm ở khâu tiếp xúc trực tiếp với keo dán giày thì khả năng vô sinh là rất cao?!?
Hôn Nhân Có Phải Là Thiên Đường ?
Chồng tôi là người rất có hiếu nên khi mẹ mình nói vậy, anh không cãi lại mà chỉ âm thầm tìm cách chứng minh. Anh đề nghị chúng tôi phải có con trước rồi mới lấy nhau được. Yêu quá nên liều, tôi chịu luôn mặc dù lúc đó tôi đã ngờ ngợ nhận ra lý do thật sự mình bị từ chối là vì thân phận gái quê của mình.
Khi mang bầu tới tháng thứ 5 và là con trai, chồng tôi mới dám thưa chuyện với mẹ và bà đã không còn đường nào để từ chối. Nhưng vì chúng tôi “ăn cơm trước kẻng” mà lại còn có bầu, thế nên bà ấy không cho tổ chức đám cưới mà chỉ làm một bữa tiệc nhỏ để thông báo cho họ hàng hai bên biết chuyện mà thôi.
Khi bước vào một cuộc hôn nhân mà không được gia đình chồng chấp nhận thì cuộc sống khổ sở như thế nào chắc nhiều chị em đồng cảnh ngộ cũng hiểu. Biết thân phận gái quê nên tôi đã từng phải nhịn nhục rất nhiều với người ngoài thì đối với người thân của chồng mình, chẳng lẽ tôi không chịu đựng được sao?!? Chỉ cần chồng con tôi được vui vẻ, hạnh phúc thì muốn tôi làm gì cũng được.
Bước Chân Sai Lầm Và Cuộc Hôn Nhân Địa Ngục
Nhưng ở đời người nghèo thường hay xui lắm. Lúc thành phố vừa bùng dịch, xưởng của tôi phát hiện ra mười mấy ca dương tính và tôi đã trở thành F1. Tôi bị đưa đến khu cách ly tập trung và trong suốt thời gian điều trị ở đó, tôi hoàn toàn cô độc một mình. Chồng tôi làm bên xây dựng nên anh rất thường xuyên vắng nhà và lúc này, anh đang vướng một công trình lớn ở tỉnh.
Khi thành phố trở thành ổ dịch lớn, mẹ chồng tôi bắt anh không được về Sài Gòn, và bà cũng cấm tất cả mọi người không được cho chồng tôi biết tình hình của tôi hiện tại. Mỗi lần nhận cuộc gọi video của chồng, tôi luôn phải tìm chỗ vắng người trong khu cách ly để anh không phát hiện. Tôi vừa ức, vừa tủi thân vì phận gái quê nghèo hèn nhưng vẫn phải ráng chịu đựng vì không muốn anh lo lắng cũng như không dám làm trái ý mẹ chồng. Rồi tôi cũng may mắn hết bệnh và được về nhà. Nhưng tôi có ngờ đâu những ngày sau đó, nỗi uất ức của tôi đã lên đến tột cùng.
Vì lo cho con gái ruột đang mang thai tháng thứ 2 phải làm dâu cực khổ, mẹ chồng tôi liền gọi về nhà để tiện bề chăm sóc, nhưng thật ra, người phải làm chuyện đó lại chính là tôi. Mẹ con họ mặc định rằng tôi đã miễn nhiễm với virus nên tất cả các hoạt động tiếp xúc với bên ngoài đều đẩy hết cho tôi, từ chuyện đi chợ tới chuyện phải chạy ra chạy vô nhận hàng của shipper cho họ rất nhiều lần mỗi ngày.
Những lúc đến lượt nhà tôi được đi chợ, tôi đều phải dậy từ rất sớm để đến lấy số và xếp hàng chờ đợi. Nhiều khi đi cả buổi trời mới về được đến nhà và còn mua thiếu trước, hụt sau, mẹ con họ không hề biết thông cảm mà còn chì chiết rằng tôi lười biếng, cố tình câu giờ để khỏi phải về nhà sớm làm công chuyện.
Nhưng mọi chuyện vẫn còn “dễ thở” cho đến khi mẹ con họ được tiêm vắc xin mũi đầu tiên. Mỗi người bị vắc xin hành mỗi kiểu và họ đã trút hết lên đầu tôi. Hai mẹ con mạnh ai nấy sai, mạnh ai nấy hành tôi đủ thứ chuyện. Tôi hầu mẹ chồng cũng đã đành, đằng này còn phải hầu luôn bà em chồng tai quái. Chỉ cần làm gì đó chậm 1 chút thôi là bị bả gán cho cái mác “con dâu lười biếng” rồi còn méc lại với mẹ mình để bà xuôi theo nặng nhẹ tôi. Tôi bị stress tới nổi mất ngủ liên tục mấy đêm liền nhưng có ai biết?!?!
Kết Thúc Chuỗi Ngày Làm Dâu Đau Thương Của Phận “Gái Quê”
Sáng hôm đó, lúc đem cháo lên phòng cho bà em chồng, tự nhiên tôi bị chóng mặt rồi vấp té nên vô tình hất nguyên tô cháo vào chân của bà ấy. Tôi hoảng hồn vội lấy khăn lau nhanh phần cháo nóng trên chân của em chồng thì bị đạp mạnh ra. Cô em chồng bù lu bù loa lên khi mẹ chồng tôi chạy vào và méc rằng tôi cố tình tạt cháo nóng để hại bả vì ghim hận khi phải phục dịch bả suốt thời gian qua.
Mẹ chồng tôi không cần biết đúng sai, mắng chửi tôi thậm tệ và còn mạt sát luôn cha mẹ tôi. Đến lúc này thì thật sự đã vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi. Lần đầu tiên trong suốt 5 năm làm dâu, phận gái quê như tôi dám lên tiếng cãi lại mẹ chồng. Bao nhiêu tủi nhục, uất ức trước giờ tôi xả ra hết. Nhưng tôi không ngờ bà em chồng lại tiểu nhân đến nỗi lấy điện thoại lén ghi âm lại. Mẹ chồng thì thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà và phải để con trai tôi ở lại, còn bà em chồng thì tuyên bố sẽ gởi đoạn ghi âm này cho chồng tôi để anh biết được bộ mặt thật của tôi?!?
Tôi thật sự bất lực. Tôi thua mẹ con họ thật rồi! Thân phận Gái Quê phải chăng cũng là cái tội!
Made By Nghiện Tâm Sự